Cuộc tấn công đêm ngày 23 tháng 12 Trận_New_Orleans_(1815)

Trận chiến ban đêm[7]

Sáng ngày 23 tháng 12, Keane và một đội tiên phong gồm 1.800 binh sĩ Anh tiến đến bờ phía đông của sông Mississippi, 9 dặm (14 km) về phía nam New Orleans. Keane đã có thể tấn công thành phố bằng lợi thế nhanh hơn vài giờ nhờ đi đường sông, con đường không vũ trang duy nhất dẫn đến New Orleans, nhưng ông đã ra một quyết định định mệnh là đóng trại tại Plantation Lacoste và chờ quân tiếp viện. Trong buổi chiều ngày 23 tháng 12, sau khi đã nghiên cứu vị trí các trại của quân Anh, Andrew Jackson báo cáo nói, "Chúng vĩnh viễn không thể ngủ trên đất của chúng ta (By the Eternal they shall not sleep on our soil)." Sự khôn ngoan này đã được gợi ý bởi Đại tá Thomas Hinds' Squadron của Light Dragoons, một đơn vị dân quân từ Lãnh thổ Mississippi. Buổi tối hôm đó, tấn công từ phía bắc, Jackson dẫn đầu 2131 quân trong một cuộc đột kích theo ba mũi nhọn vào quân đội Anh lúc đó đang nghỉ ngơi trong trại. Sau đó, Jackson rút lực lượng của ông trở lại Rodriguez Canal, khoảng 4 dặm (6,4 km) về phía nam của thành phố. Người Mỹ mất 24 mạng, 115 người bị thương và 74 người mất tích, trong khi người Anh báo cáo thiệt hại của họ là 46 người chết, 167 bị thương và 64 mất tích.

Sử gia Robert Quimby nói, "Người Anh chắc chắn đã giành được một chiến thắng đầy chiến thuật để duy trì vị trí của mình." Tuy nhiên, Quimby tiếp tục nói, "Thật không phải là quá lố khi nói rằng chính trận chiến ngày 23 tháng 12 đã cứu được New Orleans. Người Anh đã tỉnh ngộ khỏi kỳ vọng của họ về một cuộc chinh phục dễ dàng. Các cuộc tấn công bất ngờ và nghiêm trọng làm Keane biết thận trọng hơn... ông ta đã không có nỗ lực nào trong hai ngày hai tư và hai lăm". Như một hệ quả, người Mỹ đã có thêm thời gian để bắt đầu cải tạo con kênh thành một hệ thống công sự phòng vệ nghiêm ngặt. Vào ngày Giáng sinh, tướng Edward Pakenham đến trên chiến trường và ra lệnh trinh sát từ ngày 28 tháng 12 đối với các công việc đào đắp bảo vệ New Orleans của người Mỹ. Buổi tối hôm đó, tướng Pakenham gặp tướng Keane và Đô đốc Cochrane để cập nhật tình hình, tức giận về vị trí trên chiến trường của quân ông. Tướng Pakenham muốn sử dụng đường Chef Menteur làm tuyến đường xâm lược, nhưng ông bị bác bỏ bởi Đô đốc Cochrane, người đã khẳng định rằng tàu của ông ta đã có tất cả mọi thứ cần thiết. Đô đốc Cochrane tin rằng những người lính kỳ cựu người Anh sẽ dễ dàng tiêu diệt đội quân xiêu vẹo của Jackson, và ông bị cáo buộc là đã phát ngôn rằng nếu quân đội không làm được điều đó, chính các thủy thủ của ông sẽ làm. Bỏ qua những suy nghĩ của Pakenham, cuộc họp đã giải quyết các vấn đề về phương pháp và địa điểm của cuộc tấn công.

Sau khi các lực lượng trinh sát rút đi, người Mỹ ngay lập tức bắt đầu xây dựng công sự đất để bảo vệ pháo. Những phòng tuyến sau đó được đặt tên thánh là Đường Jackson. Người Mỹ đã làm tám lỗ châu mai, trong đó bao gồm một khẩu súng 32-pound, ba khẩu 24-pounders, một khẩu 18-pounder, ba khẩu 12-pounders, ba khẩu 6-pounders, và một khẩu 6-inch (150 mm). Jackson cũng đã gửi một đội đến bờ phía tây của sông Mississippi cho phía bên kia hai khẩu 24-pounders và hai khẩu 12-pounders trên tàu USS Louisiana. Mặc dù vậy, lực lượng của Jackson đã bị áp đảo tuyệt đối về số lượng so với lực lượng tấn công. Tổng cộng 4732 người đàn ông của Jackson được tạo thành từ 968 chính quy của quân đội Mỹ, 58 Thủy quân lục chiến (giữ trung tâm của hàng phòng ngự), 106 thủy thủ của tiểu đoàn hải quân Mỹ, 1060 dân quân và tình nguyện viên Louisiana (trong đó có 462 người da màu), 1352 dân quân Tennessee, 986 dân quân Kentucky, 150 dân quânMississippi, và 52 chiến binh Choctaw, cùng với một lực lượng từ các hải tặc Jean Lafitte của Baratarians. Jackson cũng đã có sự hỗ trợ của các tàu chiến trên sông Mississippi, bao gồm tàu USS Louisiana, USS Carolina và một tàu hơi nước từ các doanh nghiệp,.

Quân đội chính của phía Anh tiến đến vào ngày đầu năm mới 1815, và nổ súng vào công sự bằng pháo binh. Điều này đã bắt đầu một cuộc chiến đạn pháo kéo dài trong ba giờ. Một vài khẩu súng của Mỹ bị phá hủy hoặc ngừng bắn, bao gồm khẩu 32-pounder, một khẩu 24-pounder, và một 12-pounder, trong khi công sự của họ cũng chịu một số thiệt hại. Pháo binh Anh cuối cùng đã cạn kiệt đạn dược khiến Pakenham phải hủy bỏ cuộc tấn công. Pakenham đã không biết rằng cuộc tấn công của ông đã đến gần với thành công, vì tuyến phòng ngự người Mỹ phía bên trái đường Jackson gần đầm lầy đã bị phá vỡ vì hỏa lực và bỏ vị trí của họ. Pakenham quyết định chờ cho đến khi toàn bộ lực lượng của mình với trên 8.000 người đàn ông tập hợp xong trước khi tiếp tục tấn công. Biên chế quân đội của quân Anh bao gồm các trung đoàn số 4, 7, 21, 43, 44, 85, 93 (Cao Nguyên), một "tiểu đoàn demi" 500-người gồm Tiểu đoàn Súng trường 95, tiểu đoàn 14 Light Dragoon, và Trung đoàn Tây Ấn số 1 và 5 gồm vài trăm lính da đen từ các thuộc địa Tây Ấn của Anh. Quân khác gồm người Mỹ bản địa của bộ tộc Hitchiti, dẫn đầu bởi Kinache.

Liên quan

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Trận_New_Orleans_(1815) http://93rdhighlanders.com/myths.html http://penelope.uchicago.edu/Thayer/E/Gazetteer/Pl... http://penelope.uchicago.edu/Thayer/E/Gazetteer/Pl... http://penelope.uchicago.edu/Thayer/E/Gazetteer/Pl... http://penelope.uchicago.edu/Thayer/E/Gazetteer/Pl... http://perso.wanadoo.fr/histoire-militaire/cartes/... http://www.nps.gov/history/history/online_books/hh... http://www.history.army.mil/news/2015/150100a_newo... http://www.hnoc.org/BNO/bnopathindex.htm http://www.usgennet.org/usa/topic/preservation/epo...